top of page

Hổ thẹn

  • Writer: still Avocado
    still Avocado
  • Jun 16, 2024
  • 4 min read
Tôi dậy sớm. Tối hôm qua để giải thoát mình khỏi việc khóc ngất đi, tôi uống 2 viên thuốc ngủ, nhưng sáng nay vẫn dậy sớm. 


Việc viết lại những dòng này để kể lể mọi sự ở blog này và những kênh social lổm chổm trộm để public, giống như một ân niệm - ân niệm được phép thể hiện, bộc bạch và sống thật với bản thân mình, con người đều có tốt và xấu, xây dựng một nơi chỉ để tự tình và than thở trở thành điều yếu đuối ít ỏi mà tôi dám bộc lộ ra ngoài, an ủi bản thân mình. Dù vậy, tôi cũng không dẫn link từ đâu về đây, lại hèn hạ nữa.


Tôi điên cuồng lượm lặt tất cả những thông tin tôi có thể tìm để xoa dịu sự mong mỏi đầy hổ thẹn của bản thân, có lần được hỏi sao có nhiều tài khoản ảo vậy? Có phải ở đó tôi sẽ làm tất cả những gì mà tài khoản official tôi không dám làm không, thì đúng, đúng vậy mà. Mà 99% là đi xem như cách tôi đang làm đây. Đó cũng là hổ thẹn. Không ngạc nhiên mấy, tôi thấy một tựa sách mới, nên quyết định sáng nay sẽ đi mua sách.


Có vẻ như đây là cuốn sách bán chạy, bởi ngay ở cửa tiệm đầu tiên nằm trên đường sách, tôi tìm thấy cuốn sách tôi muốn tìm. Tôi hỏi chủ tiệm có những cuốn nào khác của tác giả này không, cô ấy tìm một hồi lâu và đáp không. Tự nhiên tôi có mục tiêu rằng sẽ mua hết các tác phẩm của tác giả này trong sáng hôm nay, cho dù đi hết đường sách này và lục lọi trên kệ sách cũ không phân loại đằng kia.


Tôi lượn lờ, đã tìm thấy được 2 trong 3 cuốn, chỉ còn 1 cuốn cuối cùng tên là Tà Dương. Tiệm sách gần cuối cùng, tên là Tiệm Sách Cũ Cô Chi - Tim tôi đạp ran, tôi nhớ có lần bạn tôi đã nhắc đến, người nhà cũng nhắc đến, và tôi tìm thấy thật này. Tôi nhớ mình cụp mắt xuống, cảm thấy nhục nhã một cách kỳ lạ, chính bản thân cũng không hiểu những hành động của mình, chỉ biết mình muốn làm thế. Mà nghĩ đơn giản hơn một chút, đơn giản là sự quê mùa, hổ thẹn, vậy thôi.



Tôi chạy về nhà với vài cuốn sách nữa, giống như một đứa nhà quê lên thành phố, một đứa thô kệch bước vào nhà hàng sang trọng, tôi tìm sách có tựa đề hay hay và cầm điện thoại tìm kiếm tên tác giả. Bây giờ chẳng ai gợi ý sách gì cho mình đọc - Dù tôi ít khi nào đọc được hết một cuốn dày, nhưng hứng thú, tự mày mò tác giả là việc khá hay ho.


Chủ nhật, tôi thấy tiêu trầm sau khi đọc xong cuốn sách này, và sau khi xem một chục các video trên youtube bình về cuộc đời tác giả và cuốn sách. Giống thật, tôi bắt đầu hiểu những cảm xúc sâu xa là nguyên nhân gây ra hành động của Yochan, tổn thương, nhạy cảm và bao trùm sự sợ hãi, nên hành động đâm ra bất thường.


Vô hình thôi, tôi lúng túng, tôi không tìm được từ nào mô tả rõ hơn tình trạng của Yochan ngoài từ trầm cảm, đối diện với một người trầm cảm thì tôi phải làm sao - Hay nói cách khác, đối diện với Yochan thì tôi phải làm sao đây? Thiên hạ phải làm đây? Có hành động nào xoa dịu được sự nhạy cảm và sợ hãi tột cùng như vậy không? Xin được ôm ấp, hay khen ngợi, mến mộ, tất cả đều không thành công với Yochan đâu…. Tôi không biết câu trả lời nữa.


Như những người bình thường, tôi chớm có những suy nghĩ phản kháng những thứ khác với bản thân mình, chớm thôi, bởi tôi học được cách nghĩ mỗi người một quan điểm từ lâu rồi. Sức mạnh từ việc ta có ai đó để lo lắng, bảo vệ sẽ mạnh hơn tất thảy những điều kiện mà ta có. Trong suy nghĩ của Yochan chỉ sợ và khi có sự việc xảy ra, ông chỉ đánh giá sự tốt xấu trên hành động của con người, dù vậy, ông mặc cho người ta sắp xếp cuộc đời ông, mặc họ quyết định, chỉ nghe theo mà không một lần lập kế hoạch cho chính mình. Đã bao giờ con người ấy nghĩ đến việc sẽ lo lắng, chăm sóc hay bảo vệ ai?


Có rất nhiều cơ hội cho "gã", như lúc vợ gã bị hiếp, nhưng không, cho dù phải hóa điên và nghiện, chưa một lần trong đời gã nghĩ sẽ bảo vệ hay chăm sóc cho ai khác.



Trở lại, tôi đánh giá những hành động thời điểm này của bản thân khá đáng hổ thẹn, bởi lẽ có thể nó sẽ làm khó chịu cho nhiều người, nhưng hãy cho phép được bộc bạch trong khung cảnh riêng này của bản thân tôi thôi. Mỹ từ như không đúng, con người kỳ lạ, nặng hơn là khùng khùng điên điên - dành cho tôi, thôi sao cũng được.


Saigon, 16 tháng 6





Comentários


Contact

Thanks for submitting!

bottom of page